Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2009

Màu tuyết trắng

Rừng đông gầy
Cành khô buốt vẫn nâng từng bông tuyết
Mơn man cành, tuyết sáng ngời tinh khiết
Vũ trụ giao hoà trinh tiết tuyết yêu ơi

Em quay tròn trong mưa tuyết rơi…rơi…
Thảnh thốt nhận ra dấu bàn chân trắng muốt
Sà vào tuyết, run rẩy cùng hoa tuyết
Hoa rợp trời, hoa giăng đất tinh khôi

Tâm hồn em như bông tuyết thơ ngây
Nhưng đứng trước tuyết trắng trong trinh bạch
Em ngượng ngùng ngỡ có lỗi tuyết ơi
Bởi tuyết là hoa hay tinh tuý lệ trời?

Không một lời giữa tê buốt mưa rơi
Em hiểu tuyết trắng ngời từ băng giá
Khi bàn chân đè lên
Tuyết không tan
Tuyết nén thành chai đá
Nhưng trên lòng tay hơi ấm tràn êm ả
Tuyết tan hoà trong chan chứa yêu thương

Nhớ rừng bạch dương xao xác buốt trời đông
Nhớ da diết nước Nga trắng ngời hoa tuyết
Những bàn chân ơi
những bàn chân
xin đừng in dấu vết
Đừng vấy nhàu vẻ đẹp tuyết ban mai

Phương trời nào còn đẫm ướt mưa rơi
Hẳn bông tuyết đang tan trên chồi xuân chớm thắp
Mưa tuyết - mưa hoa, đón mưa trong giá buốt
Vẫn đợi chờ, vẫn mong ước mê say.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét