Cùng nhà thơ Hữu Việt, và "Cánh đồng bất tận" Nguyễn Ngọc Tư về với mênh mông sông nước Đầm Thị Tường (còn gọi là Đầm Bà Tường) trong chiều mưa, uống rượu với ông Hùng "Chúa Đầm" trên nhà sàn lộng gió giữa nước với trời mới thấy hết cái chất hào sảng, phóng khoáng, đầy thú vị của người dân Đất Mũi. Bài thơ mới viết dưới đây như là dòng nhật ký về chuyến đi đáng nhớ này.
ĐẦM THỊ TƯỜNG
Sóng lóc bóc mũi thuyền
Mưa ánh mật bờ vai
Em-cành dừa nước gạt trời
Đưa chúng tôi vào luồng tôm sú
Mênh mang nước, mênh mang trời
Phóng khoáng tiếng cười biển cả
Lưới mắc, mưa giăng, lô nhô chà, lú
Rượu sóng sánh mặt Đầm
Thân đước bao đời cắm sâu đáy nước
Nhà sàn ngạo nghễ đời trai
Mở lòng bốn phương đón gió
Tiếng hào sảng như thời đi mở đất
Lú giăng ngang đầm, đèn hấy háy đêm
Lấp loáng ngàn sao chong mắt gọi tôm
Cùi cụi bóng người cắm đăng đặt đó
Dòng nước mặn mòi từ biển cả
Ngấp nghé lên tuôn cá bạc vào đầm
Lê Cảnh Nhạc
(Ngày 4/11/2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét