Tình yêu muôn nẻo ngân nga
Gom thành thổn thức trong ta từng giờ
Yêu thơ đừng trách người thơ
Sông đời cứ vỗ đôi bờ mãi thôi
Sóng xô bên lở bên bồi
Dòng anh líu ríu giữa đôi mạn tình
Cứ như trời đất riêng mình
Cứ như vạn vật lung linh với đời
Cứ tơ vương lấy một người
Xa xôi tít tận chân trời vu vơ
Nhiều khi "em" rất mơ hồ
Tưởng ngay trước mặt nào ngờ phiêu linh
Biết bao duyên nợ ân tình
Câu thơ ám ảnh xa xanh chốn nào ...
Mỗi ngày thơ vút lên cao
Ai vui thì nhặt thơ vào túi riêng
Người thơ mây gió chung chiêng
Vin vào cõi ảo linh thiêng xa mờ
Cảm ơn Người đã yêu thơ
Để tôi nương náu bến bờ chông chênh
Dẫu ngày đã cạn xuân xanh
Vẫn nghe lộc biếc nẩy cành bật lên...
Lê Cảnh Nhạc
(23/4/2014)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét