Đã dặn mình không được quyền nhung nhớ
Mà sao lòng mãi thổn thức
phương em
Thiêu đốt thời gian ánh mắt đầu
tiên
Anh tan loãng trong biển chiều nồng ấm
Có thể em chẳng phút nào vương vấn
Có thể em như giọt nắng vô tình
Có thể em chạy trốn trước bình minh
Khi hòn lửa mặt trời vừa thức dậy
Đã bao lần bâng khuâng cầm máy
Mong một dòng tin, một câu hỏi vu vơ
Để được nghe em, để được đón chờ
Nhưng tất cả đều hư vô mộng ảo
Cháy khát trong anh mối tình giông bão
Cháy khát trong anh nỗi nhớ về em
Giữa ồn ào vẫn không thể nào quên
Đôi mắt ướt giam hồn anh buổi ấy.Lê Cảnh Nhạc (tháng 10/2010)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét