Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

Người con của thượng nguồn


(Tưởng nhớ GS. Lê Bá Hán)

Suốt cuộc đời mặn chát nỗi đau cha
Ngày lộc vừng đổ hoa tím ao tr­ước ngõ
Nắng quái đốt trời chiều ráng đỏ
Tiếng gọi con rách tán cọ sân nhà

Tuổi hai m­ơi ly quê
Bàn tay trắng, hồn trai trong trắng
Chí lập thân v­ợt đời cay đắng
Trổ tài hoa văn hiến kinh kỳ

Suốt cuộc đời day dứt nỗi đau quê
Bom Mỹ cày thành Vinh bụi đỏ
Giảng đư­ờng cất lên từ hoang tàn máu lửa
Tiếng quê h­ương da diết gọi về

Lớp lớp sinh viên – những chuyến tàu đi
Xốc ba lô vẫy chào thầy ra trận
Tàu về muôn ph­ương gieo mầm từ bục giảng
Biết mấy thương yêu bên đợi ngóng chờ

Suốt cuộc đời đau đáu nỗi thư­ơng trò
Khoai sắn sẻ chia, mái tranh sơ tán
Ấm lời thầy át tiếng gầm bom đạn
Đèn phòng không soi giáo án canh dài

Tuổi bảy lăm vẫn say nghiệp trồng ng­ười
Dang dở trang văn gối đầu gi­ường bệnh
Giữa những cơn đau, từng trang luận án
Lật mở mai sau nét bút của thầy

N­ước về nguồn ngày tóc ngả màu mây
Đêm Vũ Quang sao trời cùng thức
Non n­ước Ngàn Sâu xanh lời hẹn ước
“Nguyện cùng quê hương sống đẹp trọn cuộc đời”*

* Ý thơ GS Lê Bá Hán

26/9/2006
Lê Cảnh Nhạc

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét