Rời Trường Y, em về với bản
Cả tuổi xuân heo hút phía
cổng trời
Đá vẹt mòn dấu chân hằn vách
núi
Tiếng trẻ chào đời khỏa lấp
nỗi đơn côi
Lũ quét cuốn bản làng
Mầm dịch ủ dưới vòng rốn lũ
Thức bám dân cả rừng thiêng
không ngủ
Manh áo trẻ nghèo tê tái lòng
em
Cái rét vùng cao buốt nhói
vào đêm
Buốt nhói tuổi xuân qua thì
con gái
Triền lũng xa vắng chân người
qua lại
Chỉ có sốt rừng, dịch bệnh
gọi tên em
Anh chưa một lần đến bản vắng
vùng biên
Chưa một lần theo em về Mù
Cang Chải
Thoáng gặp em đêm giao lưu
phố núi
Chỉ biết mộng mơ với một đóa
hoa rừng
Ngày xa em về với phố phường
Anh không nghe gió gào
Không nghe tiếng xô rừng
lũ quét
Không nghe bước chân em rạch
bùn trong giá rét
Đâu biết gió hoang vu thổi
dạt nắng xuân thì...
Lê Cảnh Nhạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét