Ước được làm thi sĩ mùa xuân
Viết trường ca tặng Cha và cuộc sống
Nhớ quê hương, lòng nhen đầy khát vọng
Cả cuộc đời được ríu rít quanh Cha.
Tuổi ấu thơ như một khúc dân ca
Cất lên lâu rồi dư âm còn vọng mãi
Màu đỏ khăn quàng, sân trường nắng chói
Phượng vĩ rắc đầy trên lối tuổi thơ qua.
Những khoảng trời ký ức đã đi xa
Mãi gắn với tuổi thơ đầy háo hức
Núi tắm mưa bay, biển ngời sóng bạc
Dòng La dài dào dạt tiếng ca ngân.
Như con chim non lạc giữa rừng xuân
Líu lo hân hoan trong lòng sông núi hát
Tình quê hương tụ bồi như bến nước
Phù sa dồn năm tháng mê say
Nhớ khói hương trầm trong thanh vắng lan bay
Tóc Cha rung trước bàn thờ của Mẹ
Nén đau thương giữa một thời trai trẻ
Cha khép cửa dang lòng ôm ấp con thơ
“Ngày con ra đời mẹ đã mất chưa Cha?”
Câu hỏi ngây thơ xé lòng lệ chảy
Giữa ấm áp yêu thương Cha vỗ về nuôi dạy
Trăng lặn từ bao giờ trong câu hát Cha ru
Suốt cuộc đời thanh bạch chẳng vinh hoa
Sống bình lặng như cuối nguồn sông chảy,
Biển cả mênh mông, những cánh buồm vẫy gọi
Phù sa lắng vào bờ, đâu tiếc chuyến đi xa.
Ước mơ cuối đời mãnh liệt của lòng Cha
Được gần gũi bên suối ngàn Mẹ nghỉ
Khi tung cánh vào đời, đàn con đầy sức trẻ
Say lòng Cha những tiếng hót trong lành.
Nén hương năm nào, ngày giỗ mẹ thiêng liêng
Giọng Cha trầm dặn dò đàn con nhỏ:
“Ngày Cha qua đời... Các con ơi, hãy nhớ
Giỗ Cha bằng khôn lớn cuộc đời con”.
Cha, Cha ơi... mãi mãi với mùa xuân
Đừng bao giờ có ngày băng giá đến,
Dẫu đêm tối đông về theo thời gian hiển hiện
Rợn lòng tay tóc trắng gió bay lìa...
Từng phút, từng giờ thao thức với quê hương
Nơi ấy có Cha, có những gì quý nhất
Có tuổi thơ bay trong cánh cò trắng muốt
Nắng ca dao lấp lánh suốt cuộc đời.
Lê Cảnh Nhạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét