Đôi mắt em chợt bùng ánh lửa
Nỗi sợ chiều đông không còn hơi ấm nữa
Đáy yêu thương dìm chết dại khờ
Bạch Tuyết hồi sinh vẫn ngơ ngác trong mơ
Bởi thuốc độc cài vào lòng táo chín
Ảo ảnh chập chờn, nai vàng qua bến
Thấy bóng mình sợ nước cuốn trôi đi
Tay run run trước chốt cửa cuộc đời
Sau tia chớp, màn tối dày khép kín
Tiếng gõ cửa…em bàng hoàng rùng rợn
Bởi ngoài kia vẫn lắm bóng yêu tà
Đừng thế nghe em,
Đừng như thế bao giờ…
Lê Cảnh Nhạc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét